Thống Kê
Hiện có 13 người đang truy cập Diễn Đàn, gồm: 0 Thành viên, 0 Thành viên ẩn danh và 13 Khách viếng thăm :: 1 BotKhông
Số người truy cập cùng lúc nhiều nhất là 341 người, vào ngày 19/08/13, 09:10 am
Latest topics
» CON ĐƯỜNG TÂM LINH CỦA NGƯỜI PHẬT TỬ by linhhoai 24/05/14, 11:54 pm
» TRÍ TUỆ BẬC GIÁC NGỘ
by linhhoai 24/05/14, 09:34 pm
» LỜI THẦY DẠY
by linhhoai 13/04/14, 01:26 am
» Thời gian trôi?
by HHM 13/04/14, 12:24 am
» VĨNH BIỆT Thầy giáo Hoàng Văn Thống! Người thầy kính yêu!
by Hotuusau 06/03/14, 05:00 pm
» Tòa soạn báo Chém gió
by Hotuusau 06/03/14, 04:59 pm
» Sống chân thường
by linhhoai 13/12/13, 11:34 pm
» Chữ NHẪN
by linhhoai 04/12/13, 11:03 pm
» HHHV 2008 Nha Trang
by Khách viếng thăm 04/12/13, 09:03 am
» Từ Bi -Trí tuệ
by linhhoai 22/11/13, 12:48 am
» Hãy bình chọn cho TS.Hoàng Văn Sâm
by atuan762000 19/11/13, 01:28 pm
» Bài thuốc chữa bệnh xơ gan cổ chướng
by diemle 12/11/13, 10:16 am
» Suy ngẫm
by linhhoai 08/11/13, 09:49 am
» Thế nào là tình bạn tốt ?
by linhhoai 07/11/13, 10:00 pm
» Chuyện đời của cố nhạc sỹ Văn Cao được kể bằng âm nhạc.
by secretdnd 07/11/13, 10:02 am
» Nhân Nghĩa
by linhhoai 06/11/13, 10:02 pm
» Nội quy Diễn Đàn
by zetaly 06/11/13, 12:57 am
» Quảng cáo
by luyenlvtm 05/11/13, 11:51 pm
» Nếu chỉ còn một ngày để sống
by linhhoai 05/11/13, 10:21 pm
» Chuyện phải nói
by Khách viếng thăm 28/10/13, 12:41 am
» Chia tay cô giáo dạy văn Lương Thị Quý
by HHM 24/10/13, 09:55 pm
» Bóng dáng mẹ yêu!!
by nuocmatemladongsong 26/09/13, 09:24 am
» Thơ tình
by Khách viếng thăm 10/09/13, 09:14 pm
» Sắc mùa cũ
by Khách viếng thăm 08/09/13, 08:09 pm
» Tư duy tối ưu - First Things First
by lepooh 04/09/13, 08:58 pm
CON ĐƯỜNG TÂM LINH CỦA NGƯỜI PHẬT TỬ
24/05/14, 11:54 pm by linhhoai
Con đường tâm linh của người Phật tử
Hòa Thượng Thích Trí Quảng
Có thể nói từ khi loài người hiện hữu trên trái đất này, hầu như ai cũng nghĩ về …
[ Full reading ]
Hòa Thượng Thích Trí Quảng
Có thể nói từ khi loài người hiện hữu trên trái đất này, hầu như ai cũng nghĩ về …
[ Full reading ]
Comments: 0
TRÍ TUỆ BẬC GIÁC NGỘ
24/05/14, 09:34 pm by linhhoai
Trí tuệ Bậc Giác ngộ
Hòa Thượng Thích Thanh Từ
Khi còn là thái tử dạo bốn cửa thành, thấy cảnh sanh già bệnh chết, Ngài có những thắc mắc trong lòng. …
[ Full reading ]
Hòa Thượng Thích Thanh Từ
Khi còn là thái tử dạo bốn cửa thành, thấy cảnh sanh già bệnh chết, Ngài có những thắc mắc trong lòng. …
[ Full reading ]
Comments: 0
LỜI THẦY DẠY
13/04/14, 01:26 am by linhhoai
LỜI CỦA THẤY ....
Do đâu mà người ta bị áp lực trong cuộc sống. Phật dạy rằng con người bị áp lực trong cuộc sống là do tham, sân, si. Vì si mê chỉ …
[ Full reading ]
Do đâu mà người ta bị áp lực trong cuộc sống. Phật dạy rằng con người bị áp lực trong cuộc sống là do tham, sân, si. Vì si mê chỉ …
[ Full reading ]
Comments: 0
Sống chân thường
13/12/13, 11:34 pm by linhhoai
Tin nhân quả, tạo phước đức, sống chân thường
Nguyễn Thế Đăng
Ở đời ai cũng đi tìm kiếm hạnh phúc. Đời người là cơ hội lớn nhất để có hạnh …
[ Full reading ]
Comments: 0
Top posting users this week
No user |
Most Viewed Topics
Quà tặng âm nhạc
♥ Món quà từ: FastFurious♥ Ca khúc: Mưa mùa thu
♥ Gửi đến: Các bạn thân mến
Gió lạnh đầu mùa
4 posters
DIỄN ĐÀN K9295 VÀ CÁC THẾ HỆ HOẰNG HÓA 2 :: CÂU LẠC BỘ :: Văn thơ, vui cười, giải trí :: Truyện ngắn, tùy bút, tiểu phẩm
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Gió lạnh đầu mùa
Sáng nay khi tỉnh giấc, đã nghe thấy gió rì rào trên những cành cây nơi góc phố, vi vu qua những cánh cửa khép hờ, mang theo cái lạnh len lỏi vào trong phòng. Đến trưa thì mưa xuống. Trời y như là Tết - cái Tết của xứ Bắc Hà...
Chợt nhớ chút chút trong lòng về những cái rét đã qua...
Cái rét ban phát cho người ta nhiều thứ. Cái co ro trong những lớp áo len, cái "cầm cập" khiến ta không thể ngồi yên, mà đứng lên nhảy nhót tưng tưng, rồi chạy đi chạy lại cho đỡ lạnh.
Cái rét khiến cho hơi thở của ta bỗng nhiên mang một hình hài. Cái hình dáng sao mà mỏng manh như làn khói phủ mờ, và lúc ấy ta chỉ muốn hát vang để sưởi ấm đôi bàn tay bằng chính hơi thở của mình. Cái hơi thở mà nhiều khi ta chẳng mấy khi nhìn thấy, để lúc đó ta chợt nhận ra mình cũng có thể sưởi ấm được cái lạnh.
Cái rét cũng bắt con người ta không phải vội vã bật khỏi giường mỗi sáng, mà lười nhác nằm lại trong chăn rồi suy nghĩ về một điều gì đó trước khi bắt đầu một ngày mới.
Cái rét cũng khiến cho con người ta không còn muốn đi đâu xa, mà chỉ muốn trở về ngôi nhà của mình, có bát cơm nóng của mẹ nấu, có ánh đèn ấm áp xum vầy bên người thân, và có chiếc chăn bông sưởi ấm mỗi đêm đông.
Cái rét khiến cho những bát than củi ven đường, đông đúc trong cái lạnh giữa phố. Người ta biết quây quần bên nhau bất kể quen hay lạ, để cùng nhặt từng hạt ngô nướng, rồi thổi phù phù khi thưởng thức củ khoai nướng nóng hổi.
Cái rét cũng chẳng làm cho cửa hàng kem vắng khách. Người ta muốn chứng minh rằng: sự ngược đời cũng có cái thú vị của nó. Càng lạnh ăn kem càng thích.
Cái rét khiến cho cốc trà nóng, hay ly cà phê bỗng trở nên gần gũi hơn. Thay vì để mặc nó nằm bơ vơ trên bàn, ta lại nhấc nó lên, ôm lấy chút hơi ấm cho tay mình bớt lạnh, kề lên má cho hơi nóng bốc lên mặt, rồi mới chậm rãi nhấp từng ngụm cho hơi ấm từ từ chạy xuống cổ, rồi râm ran lan tỏa khắp người.
Cái rét cũng cho ta thấy cái lạnh của những cụ già lang thang trên phố, của những em bé bơ vơ không một manh áo ấm. Để bạn nhận ra rằng: Chỉ cần trái tim bạn ấm áp thì mùa đông không còn lạnh nữa. Chỉ cần trái tim bạn biết sẻ chia, thì bạn cũng có thể sưởi ấm được cả một mùa đông.
Lại một mùa đông nữa sắp về rồi ...
Chợt nhớ chút chút trong lòng về những cái rét đã qua...
Cái rét ban phát cho người ta nhiều thứ. Cái co ro trong những lớp áo len, cái "cầm cập" khiến ta không thể ngồi yên, mà đứng lên nhảy nhót tưng tưng, rồi chạy đi chạy lại cho đỡ lạnh.
Cái rét khiến cho hơi thở của ta bỗng nhiên mang một hình hài. Cái hình dáng sao mà mỏng manh như làn khói phủ mờ, và lúc ấy ta chỉ muốn hát vang để sưởi ấm đôi bàn tay bằng chính hơi thở của mình. Cái hơi thở mà nhiều khi ta chẳng mấy khi nhìn thấy, để lúc đó ta chợt nhận ra mình cũng có thể sưởi ấm được cái lạnh.
Cái rét cũng bắt con người ta không phải vội vã bật khỏi giường mỗi sáng, mà lười nhác nằm lại trong chăn rồi suy nghĩ về một điều gì đó trước khi bắt đầu một ngày mới.
Cái rét cũng khiến cho con người ta không còn muốn đi đâu xa, mà chỉ muốn trở về ngôi nhà của mình, có bát cơm nóng của mẹ nấu, có ánh đèn ấm áp xum vầy bên người thân, và có chiếc chăn bông sưởi ấm mỗi đêm đông.
Cái rét khiến cho những bát than củi ven đường, đông đúc trong cái lạnh giữa phố. Người ta biết quây quần bên nhau bất kể quen hay lạ, để cùng nhặt từng hạt ngô nướng, rồi thổi phù phù khi thưởng thức củ khoai nướng nóng hổi.
Cái rét cũng chẳng làm cho cửa hàng kem vắng khách. Người ta muốn chứng minh rằng: sự ngược đời cũng có cái thú vị của nó. Càng lạnh ăn kem càng thích.
Cái rét khiến cho cốc trà nóng, hay ly cà phê bỗng trở nên gần gũi hơn. Thay vì để mặc nó nằm bơ vơ trên bàn, ta lại nhấc nó lên, ôm lấy chút hơi ấm cho tay mình bớt lạnh, kề lên má cho hơi nóng bốc lên mặt, rồi mới chậm rãi nhấp từng ngụm cho hơi ấm từ từ chạy xuống cổ, rồi râm ran lan tỏa khắp người.
Cái rét cũng cho ta thấy cái lạnh của những cụ già lang thang trên phố, của những em bé bơ vơ không một manh áo ấm. Để bạn nhận ra rằng: Chỉ cần trái tim bạn ấm áp thì mùa đông không còn lạnh nữa. Chỉ cần trái tim bạn biết sẻ chia, thì bạn cũng có thể sưởi ấm được cả một mùa đông.
Lại một mùa đông nữa sắp về rồi ...
hoatrangnguyen- Không thể sống thiếu diễn đàn
- Tổng số bài gửi : 1068
Mức độ đóng góp : 16113
Điểm được cảm ơn : 621
Ngày tham gia : 04/07/2010
Tuổi : 36
Đến từ : A1 - K02-05
Re: Gió lạnh đầu mùa
Đúng là mùa đông sắp về thật!
Đọc đi đọc lại bài của em, giúp tôi quay lại những kỷ niệm êm đềm ngày ấy, những cảm xúc vẫn như còn mới hôm qua, đơn sơ gần gũi thân tình!
Cái rét đầu mùa đã làm cho màu đỏ hoa Phượng lùi dần, lùi dần sau song cửa. Cơn gió lạnh khiến mùi hương hoa Sữa nhạt dần, nhạt dần theo từng con phố!
Cái rét của em, cái rét thành thị, có bát than củi ven đường, có hàng kem, có ly cà-phê ấm áp,.. Cái rét làm cho con người ta cũng lười hẳn, thu mình lại, cảm giác như lùn hơn!
Cái rét của tôi vẫn bên bếp hồng đỏ lửa, sao bỗng thấy gần nhau hơn, khói than cay cả mắt, mọi người quây quần nhìn bếp lửa sao thấy má em bỗng hồng hơn! Mùi bếp lửa quen quá đưa tôi về với những kỷ niệm xưa: khi có bà, có mẹ có những món ăn quê hương mộc mạc mà ngon đến lạ kỳ. Mọi người thi vô tư, sao tôi lại trầm buồn? Để rồi đêm về cái rét làm chiếc gạt tàn như đầy hơn, như vơi hơn!
Cái rét làm quang cảnh rừng núi không còn ồn ào sôi động. Cánh rừng như co mình lại, tĩnh lặng, con suối cũng lặng lờ chầm chậm, ngọn núi kia đã kịp đắp tấm chăn mây im lìm!
Mọi người lại chen nhau vào bếp, vừa kịp nướng xong mấy bắp ngô! Mấy cô gái Thái ăn ngô má thì hồng mà môi thì đen nhẻm, đưa tay lên quẹt vết than mà tiếng cười vẫn lảnh lót vang xa. Một cô nói: -Anh “kin lảu” không để em nướng thịt? –Ừ! Cho anh ngồi cho ấm một lát đã! –Ngồi lui vào đây anh!
Lại ho rồi, trời rét mà cứ ra ngắm gió ngắm mây, không biết giữ ấm đây mà! Nỗi nhớ nhà cứ làm tôi bần thần cả người. Thèm nồi lẩu thập cẩm Hà Nội quá đi thôi!
Đọc đi đọc lại bài của em, giúp tôi quay lại những kỷ niệm êm đềm ngày ấy, những cảm xúc vẫn như còn mới hôm qua, đơn sơ gần gũi thân tình!
Cái rét đầu mùa đã làm cho màu đỏ hoa Phượng lùi dần, lùi dần sau song cửa. Cơn gió lạnh khiến mùi hương hoa Sữa nhạt dần, nhạt dần theo từng con phố!
Cái rét của em, cái rét thành thị, có bát than củi ven đường, có hàng kem, có ly cà-phê ấm áp,.. Cái rét làm cho con người ta cũng lười hẳn, thu mình lại, cảm giác như lùn hơn!
Cái rét của tôi vẫn bên bếp hồng đỏ lửa, sao bỗng thấy gần nhau hơn, khói than cay cả mắt, mọi người quây quần nhìn bếp lửa sao thấy má em bỗng hồng hơn! Mùi bếp lửa quen quá đưa tôi về với những kỷ niệm xưa: khi có bà, có mẹ có những món ăn quê hương mộc mạc mà ngon đến lạ kỳ. Mọi người thi vô tư, sao tôi lại trầm buồn? Để rồi đêm về cái rét làm chiếc gạt tàn như đầy hơn, như vơi hơn!
Cái rét làm quang cảnh rừng núi không còn ồn ào sôi động. Cánh rừng như co mình lại, tĩnh lặng, con suối cũng lặng lờ chầm chậm, ngọn núi kia đã kịp đắp tấm chăn mây im lìm!
Mọi người lại chen nhau vào bếp, vừa kịp nướng xong mấy bắp ngô! Mấy cô gái Thái ăn ngô má thì hồng mà môi thì đen nhẻm, đưa tay lên quẹt vết than mà tiếng cười vẫn lảnh lót vang xa. Một cô nói: -Anh “kin lảu” không để em nướng thịt? –Ừ! Cho anh ngồi cho ấm một lát đã! –Ngồi lui vào đây anh!
Lại ho rồi, trời rét mà cứ ra ngắm gió ngắm mây, không biết giữ ấm đây mà! Nỗi nhớ nhà cứ làm tôi bần thần cả người. Thèm nồi lẩu thập cẩm Hà Nội quá đi thôi!
Re: Gió lạnh đầu mùa
Tôi lại nhớ !!!
Cái rét buốt tận da thịt khi ngâm mình dưới ruộng, cố cấy cho xong sào ruộng cuối cùng, để ăn tết cho ngon, lạnh đến nỗi véo vào má thật mạnh chẳng thấy đau nữa, rồi tay cũng cóng cứng đơ. Tết xong lúa chết hết, mẹ lại vãi mạ cấy lại, vừa làm mẹ vừa lầm bầm. Đồ trán rô, đày xác mà có được gì đâu.
Cái rét mà ngày học cấp 3 đứa nào cũng độn cả đống áo, và vài cái quần dài, bước đi cấn cá khó khăn vô cùng.
Cái rét luồn qua cửa sổ, chui vào tận khe chăn hở, mẹ lại lọ mọ đắp lại chăn cho, và khời lại nồi than.
Cái rét ngồi bên bếp lửa nồi bánh trưng đêm 30, gần đến giao thừa mà mấy chị em không đứa nào chịu dọn mâm, đốt pháo.
Cái rét xúng xính áo quần đẹp rồi í ới ám hiệu gọi nhau đi hái lộc (Nguyetminh nhỉ).
Cái rét của mưa Huế tầm tã năm đầu làm sinh viên chưa quen, buồn đến tận da thịt, lại thấy cái gì âm ấm nới má, khi ngồi viết thư về cho mẹ.
Cái rét mà em hì hụi ngồi may tay cái vỏ chăn tặng SN anh đầu đông, dù đường kim đến là vụng, kim làm chảy máu tay bao lần, sao vẫn thấy ấm lòng.
Cái rét em lại phong phanh áo mỏng, nép mình bên cái áo phao to đùng của anh đêm Noel, hít hà.
Cái rét mà lần đầu làm mẹ, nhìn con bé xíu, mỗi lần chuẩn bị tắm cho con lại như có ai bóp chặt tim mình.
Cái rét một mình chạy xe lòng vòng trên phố, răng đánh cầm cập mà chẳng muốn về nhà, chả biết nơi đâu là mái ấm.
Cái rét buốt tận da thịt khi ngâm mình dưới ruộng, cố cấy cho xong sào ruộng cuối cùng, để ăn tết cho ngon, lạnh đến nỗi véo vào má thật mạnh chẳng thấy đau nữa, rồi tay cũng cóng cứng đơ. Tết xong lúa chết hết, mẹ lại vãi mạ cấy lại, vừa làm mẹ vừa lầm bầm. Đồ trán rô, đày xác mà có được gì đâu.
Cái rét mà ngày học cấp 3 đứa nào cũng độn cả đống áo, và vài cái quần dài, bước đi cấn cá khó khăn vô cùng.
Cái rét luồn qua cửa sổ, chui vào tận khe chăn hở, mẹ lại lọ mọ đắp lại chăn cho, và khời lại nồi than.
Cái rét ngồi bên bếp lửa nồi bánh trưng đêm 30, gần đến giao thừa mà mấy chị em không đứa nào chịu dọn mâm, đốt pháo.
Cái rét xúng xính áo quần đẹp rồi í ới ám hiệu gọi nhau đi hái lộc (Nguyetminh nhỉ).
Cái rét của mưa Huế tầm tã năm đầu làm sinh viên chưa quen, buồn đến tận da thịt, lại thấy cái gì âm ấm nới má, khi ngồi viết thư về cho mẹ.
Cái rét mà em hì hụi ngồi may tay cái vỏ chăn tặng SN anh đầu đông, dù đường kim đến là vụng, kim làm chảy máu tay bao lần, sao vẫn thấy ấm lòng.
Cái rét em lại phong phanh áo mỏng, nép mình bên cái áo phao to đùng của anh đêm Noel, hít hà.
Cái rét mà lần đầu làm mẹ, nhìn con bé xíu, mỗi lần chuẩn bị tắm cho con lại như có ai bóp chặt tim mình.
Cái rét một mình chạy xe lòng vòng trên phố, răng đánh cầm cập mà chẳng muốn về nhà, chả biết nơi đâu là mái ấm.
HongPhuc12c- Không thể sống thiếu diễn đàn
- Tổng số bài gửi : 1378
Mức độ đóng góp : 17241
Điểm được cảm ơn : 1097
Ngày tham gia : 06/07/2010
Re: Gió lạnh đầu mùa
Không ngờ HHS hôm nay cũng lên điểm danh 'ma đêm', chắc vừa trả bài xong chứ gì?
DIỄN ĐÀN K9295 VÀ CÁC THẾ HỆ HOẰNG HÓA 2 :: CÂU LẠC BỘ :: Văn thơ, vui cười, giải trí :: Truyện ngắn, tùy bút, tiểu phẩm
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
|
|