Thống Kê
Hiện có 8 người đang truy cập Diễn Đàn, gồm: 0 Thành viên, 0 Thành viên ẩn danh và 8 Khách viếng thăm :: 1 BotKhông
Số người truy cập cùng lúc nhiều nhất là 341 người, vào ngày 19/08/13, 09:10 am
Latest topics
» CON ĐƯỜNG TÂM LINH CỦA NGƯỜI PHẬT TỬ by linhhoai 24/05/14, 11:54 pm
» TRÍ TUỆ BẬC GIÁC NGỘ
by linhhoai 24/05/14, 09:34 pm
» LỜI THẦY DẠY
by linhhoai 13/04/14, 01:26 am
» Thời gian trôi?
by HHM 13/04/14, 12:24 am
» VĨNH BIỆT Thầy giáo Hoàng Văn Thống! Người thầy kính yêu!
by Hotuusau 06/03/14, 05:00 pm
» Tòa soạn báo Chém gió
by Hotuusau 06/03/14, 04:59 pm
» Sống chân thường
by linhhoai 13/12/13, 11:34 pm
» Chữ NHẪN
by linhhoai 04/12/13, 11:03 pm
» HHHV 2008 Nha Trang
by Khách viếng thăm 04/12/13, 09:03 am
» Từ Bi -Trí tuệ
by linhhoai 22/11/13, 12:48 am
» Hãy bình chọn cho TS.Hoàng Văn Sâm
by atuan762000 19/11/13, 01:28 pm
» Bài thuốc chữa bệnh xơ gan cổ chướng
by diemle 12/11/13, 10:16 am
» Suy ngẫm
by linhhoai 08/11/13, 09:49 am
» Thế nào là tình bạn tốt ?
by linhhoai 07/11/13, 10:00 pm
» Chuyện đời của cố nhạc sỹ Văn Cao được kể bằng âm nhạc.
by secretdnd 07/11/13, 10:02 am
» Nhân Nghĩa
by linhhoai 06/11/13, 10:02 pm
» Nội quy Diễn Đàn
by zetaly 06/11/13, 12:57 am
» Quảng cáo
by luyenlvtm 05/11/13, 11:51 pm
» Nếu chỉ còn một ngày để sống
by linhhoai 05/11/13, 10:21 pm
» Chuyện phải nói
by Khách viếng thăm 28/10/13, 12:41 am
» Chia tay cô giáo dạy văn Lương Thị Quý
by HHM 24/10/13, 09:55 pm
» Bóng dáng mẹ yêu!!
by nuocmatemladongsong 26/09/13, 09:24 am
» Thơ tình
by Khách viếng thăm 10/09/13, 09:14 pm
» Sắc mùa cũ
by Khách viếng thăm 08/09/13, 08:09 pm
» Tư duy tối ưu - First Things First
by lepooh 04/09/13, 08:58 pm
CON ĐƯỜNG TÂM LINH CỦA NGƯỜI PHẬT TỬ
24/05/14, 11:54 pm by linhhoai
Con đường tâm linh của người Phật tử
Hòa Thượng Thích Trí Quảng
Có thể nói từ khi loài người hiện hữu trên trái đất này, hầu như ai cũng nghĩ về …
[ Full reading ]
Hòa Thượng Thích Trí Quảng
Có thể nói từ khi loài người hiện hữu trên trái đất này, hầu như ai cũng nghĩ về …
[ Full reading ]
Comments: 0
TRÍ TUỆ BẬC GIÁC NGỘ
24/05/14, 09:34 pm by linhhoai
Trí tuệ Bậc Giác ngộ
Hòa Thượng Thích Thanh Từ
Khi còn là thái tử dạo bốn cửa thành, thấy cảnh sanh già bệnh chết, Ngài có những thắc mắc trong lòng. …
[ Full reading ]
Hòa Thượng Thích Thanh Từ
Khi còn là thái tử dạo bốn cửa thành, thấy cảnh sanh già bệnh chết, Ngài có những thắc mắc trong lòng. …
[ Full reading ]
Comments: 0
LỜI THẦY DẠY
13/04/14, 01:26 am by linhhoai
LỜI CỦA THẤY ....
Do đâu mà người ta bị áp lực trong cuộc sống. Phật dạy rằng con người bị áp lực trong cuộc sống là do tham, sân, si. Vì si mê chỉ …
[ Full reading ]
Do đâu mà người ta bị áp lực trong cuộc sống. Phật dạy rằng con người bị áp lực trong cuộc sống là do tham, sân, si. Vì si mê chỉ …
[ Full reading ]
Comments: 0
Sống chân thường
13/12/13, 11:34 pm by linhhoai
Tin nhân quả, tạo phước đức, sống chân thường
Nguyễn Thế Đăng
Ở đời ai cũng đi tìm kiếm hạnh phúc. Đời người là cơ hội lớn nhất để có hạnh …
[ Full reading ]
Comments: 0
Top posting users this week
No user |
Most Viewed Topics
Quà tặng âm nhạc
♥ Món quà từ: FastFurious♥ Ca khúc: Mưa mùa thu
♥ Gửi đến: Các bạn thân mến
Khi bạn là một vai diễn cuộc đời
Trang 1 trong tổng số 1 trang
12012011
Khi bạn là một vai diễn cuộc đời
Ngày xưa khi còn bé, xem những bộ phim, toàn thấy các nhân vật chính gặp những điều khó khăn và bi kịch luôn xảy ra đến với họ, tự nhủ nếu có cho đóng phim chắc sẽ chẳng dại gì mà chọn là tên nhân vật chính ấy (đúng là suy nghĩ con nít @_@ ) khi lớn lên, cái tuổi mà biết rung động với những cảm xúc của cuộc sống thì thằng con nít ngày xưa mới nhận ra, hóa ra mình lâu nay đã là nhân vật chính của cuộc đời mình, và gia đình, bạn bè, xã hội chính là những nhân vật và bối cảnh trong bộ phim của mình, và mình đang diễn, diễn với những lối sống do chính mình tự đóng, tự quay, tự soạn kịch bản và tự mình đọc lời bình cho chính bộ phim của mình, mỗi sáng mai thức dậy, ta tự nhủ, ngày hôm nay mình sẽ diễn thế nào, sẽ đối thoại ra sao để bộ phim không bị ế vé khi công chiếu trước những con người. Và thế là mình bắt tay vào nhân vật.
"Sao mua nhiều đồ vậy cháu...???"
"Dạ cháu mua cho thằng em họ, nó hôm nay sinh nhật"
"Mua nhiều quá đấy!"
"Dạ, nhưng đến ngày này sang năm nếu muốn tặng nó gấp hàng nghìn lần thế này cháu cũng ko thể làm đuợc...."
"uhm....!"
Cái thở dài của người bán hàng làm mình ngao ngán, không biết nói về những điều gì nữa. Ở cái tuổi của cu nhóc mà số lần đi viện và kim tiêm cắm vào người nó khiến người ta phải thốt lên đau đớn thay một kiếp phận.
Nghiến răng khẽ vặn chặt tay lái cố đẩy lùi cái hình ảnh mình lạnh buốn và nhói đau khi khóc bên mộ bác của những năm tháng đã qua, bác ra đi khi còn quá trẻ, khi mà cái cảm nhận về một cuộc sống bình yên và hạnh phúc chưa kịp định hình và rồi đây cái hình ảnh ấy lại lặp lại nơi một tâm hồn thơ trẻ đang nhỏe miệng cười khao khát sống
Nhân vật chính phải đối diện sao với những thảm kịch đó đây,..và lại diễn tiếp, diễn để người xem còn cảm nhận
Xem phim thấy những cảnh đau đớn và thất vọng về những mối tình, cười khẩy và cho là phù phiếm, ngoảnh mặt đi và không thèm chấp khi thấy những kẻ si tình cứ theo đuổi cái mối tình mà bị kẻ khác vứt đi không thương tiếc, rồi lại bĩu môi cho là vớ vẩn, nhưng đến lúc nhân vật chính phải diễn, thì lặng lẽ và nin thinh, diễn như một kịch câm trong màn tối, nhìn thấy cái ánh mắt của khán giả chính là mình của những ngày xưa khi đang xem chính mình diễn....câm lặng
Khi tất cả đều dồn lên cùng một thể xác, gia đình, bạn bè, học hành...đều xảy ra bi kịch, nhân vật chính chới với, đảo điên, mất phương hướng, tìm đến một con thuyền tình yêu, lấy cái khát vọng, lấy cái tình yêu mãnh liệt làm chỗ dựa tinh thần, là niềm tin cho những điều cố gắng, nhưng thuyền lập úp, cố nhấn chìm con người xuống đáy của mọi sự cùng cực, phản bội, vứt bỏ, xem thường những gì con nguời cho đó là cao quý, là yêu thương của cuộc sống
Nếu kết thúc, khán giả sẽ bỏ mặc và quên béng một bộ phim đầy những u ám. nhân vật chính lại diễn.lại nâng cao khao khát sống của một con người, và không quên mang theo mình một vết thương hằn sâu trong những tập bi kịch, ấy thế mà có người hỏi, nếu cho chọn lại kịch bản, có dám thay đổi nhân vật ở tập bi kịch đó không.mình lại lắc đầu, chẳng hiểu thế nào nữa.....
khi đứng trước gương và nhìn mình tự diễn, cảm thấy hơi có chút ngượng ngạo và khô cứng, nhưng không còn đó là cái cảm giác sợ hãi khi phải đối mặt với những pha diễn mình không mong muốn, và điều quan trọng nhất là dần hình thành được nhân vật mình đang khoác vai
Mùa thu đến rồi, một vai diễn lãng mạn chăng. Nếu là cách đây của ngày tháng về trước, thì mình nhớ mình đang diễn vai một thằng ngố tàu, hì hụi vẽ vẽ dán dán một món quà trước một cửa hàng lưu niệm thoang thoảng mùi hoa sữa, thỉnh thoảng gió lại thổi tung mọi thứ, nhưng mà vẫn hi húi nhăt lại và tiếp tục, có vài người đi đừong qua thấy lạ cũng đứng lại xem, và nhỏe miệng cuời khi biết mình làm tặng cho ai cho đến khi một món quà đầy tình yêu thương của mình được ra đời, thì mình mới nhận ra mình chẳng có năng khiếu về mấy vấn đề tự làm quà tặng mà chẳng biết giờ nó được ném ở đâu nữa, người mà còn chẳng được nhớ đến chứ nói gì đến mấy thứ ấy
Mệt nhòai sau những vai diễn, sau cánh gà là cả một con người với những ưu tư, vui có, lo lắng có, thất vọng có, hạnh phúc có và vỡ òa khi được đón nhận, cảm giác nặng nề với những vai diễn luôn đè nén, nhưng nào ai có dám bỏ và từ chối những vai diễn của chính mình, mặc dù biết trước nó luôn có dầy rẫy những bi kịch, nhưng ai cũng hiểu một điều, để được làm anh hùng, để được làm hiệp sĩ thì chuyện giết quái vật hay là ma quỷ là tất nhiên ko thể thiếu còn để biết được anh hùng làm cái gì sau khi giết được quái vật thì các vị đọc truyện cổ tích nhiều biết rồi đấy
Hễ đi là đến, hãy là những nhân vật chính, là những anh hùng trong những vai diễn tuyệt vời của mình
P/s: Bài được đăng ngày: 02:22 25-09-2010 trên blog plus
Ngày hôm nay 12/1/2011 cậu bé trong câu chuyện ở trên, đã ra đi được gần 1 tháng rồi....yên nghỉ em nhé. 9 năm quả là ngắn với nhóc, nhưng nó còn dài mãi trong trái tim mọi người
"Thiên đường của những người đã mất, là trái tim của những người đang sống và ở nơi đó, họ mãi bất tử"
"Sao mua nhiều đồ vậy cháu...???"
"Dạ cháu mua cho thằng em họ, nó hôm nay sinh nhật"
"Mua nhiều quá đấy!"
"Dạ, nhưng đến ngày này sang năm nếu muốn tặng nó gấp hàng nghìn lần thế này cháu cũng ko thể làm đuợc...."
"uhm....!"
Cái thở dài của người bán hàng làm mình ngao ngán, không biết nói về những điều gì nữa. Ở cái tuổi của cu nhóc mà số lần đi viện và kim tiêm cắm vào người nó khiến người ta phải thốt lên đau đớn thay một kiếp phận.
Nghiến răng khẽ vặn chặt tay lái cố đẩy lùi cái hình ảnh mình lạnh buốn và nhói đau khi khóc bên mộ bác của những năm tháng đã qua, bác ra đi khi còn quá trẻ, khi mà cái cảm nhận về một cuộc sống bình yên và hạnh phúc chưa kịp định hình và rồi đây cái hình ảnh ấy lại lặp lại nơi một tâm hồn thơ trẻ đang nhỏe miệng cười khao khát sống
Nhân vật chính phải đối diện sao với những thảm kịch đó đây,..và lại diễn tiếp, diễn để người xem còn cảm nhận
Xem phim thấy những cảnh đau đớn và thất vọng về những mối tình, cười khẩy và cho là phù phiếm, ngoảnh mặt đi và không thèm chấp khi thấy những kẻ si tình cứ theo đuổi cái mối tình mà bị kẻ khác vứt đi không thương tiếc, rồi lại bĩu môi cho là vớ vẩn, nhưng đến lúc nhân vật chính phải diễn, thì lặng lẽ và nin thinh, diễn như một kịch câm trong màn tối, nhìn thấy cái ánh mắt của khán giả chính là mình của những ngày xưa khi đang xem chính mình diễn....câm lặng
Khi tất cả đều dồn lên cùng một thể xác, gia đình, bạn bè, học hành...đều xảy ra bi kịch, nhân vật chính chới với, đảo điên, mất phương hướng, tìm đến một con thuyền tình yêu, lấy cái khát vọng, lấy cái tình yêu mãnh liệt làm chỗ dựa tinh thần, là niềm tin cho những điều cố gắng, nhưng thuyền lập úp, cố nhấn chìm con người xuống đáy của mọi sự cùng cực, phản bội, vứt bỏ, xem thường những gì con nguời cho đó là cao quý, là yêu thương của cuộc sống
Nếu kết thúc, khán giả sẽ bỏ mặc và quên béng một bộ phim đầy những u ám. nhân vật chính lại diễn.lại nâng cao khao khát sống của một con người, và không quên mang theo mình một vết thương hằn sâu trong những tập bi kịch, ấy thế mà có người hỏi, nếu cho chọn lại kịch bản, có dám thay đổi nhân vật ở tập bi kịch đó không.mình lại lắc đầu, chẳng hiểu thế nào nữa.....
khi đứng trước gương và nhìn mình tự diễn, cảm thấy hơi có chút ngượng ngạo và khô cứng, nhưng không còn đó là cái cảm giác sợ hãi khi phải đối mặt với những pha diễn mình không mong muốn, và điều quan trọng nhất là dần hình thành được nhân vật mình đang khoác vai
Mùa thu đến rồi, một vai diễn lãng mạn chăng. Nếu là cách đây của ngày tháng về trước, thì mình nhớ mình đang diễn vai một thằng ngố tàu, hì hụi vẽ vẽ dán dán một món quà trước một cửa hàng lưu niệm thoang thoảng mùi hoa sữa, thỉnh thoảng gió lại thổi tung mọi thứ, nhưng mà vẫn hi húi nhăt lại và tiếp tục, có vài người đi đừong qua thấy lạ cũng đứng lại xem, và nhỏe miệng cuời khi biết mình làm tặng cho ai cho đến khi một món quà đầy tình yêu thương của mình được ra đời, thì mình mới nhận ra mình chẳng có năng khiếu về mấy vấn đề tự làm quà tặng mà chẳng biết giờ nó được ném ở đâu nữa, người mà còn chẳng được nhớ đến chứ nói gì đến mấy thứ ấy
Mệt nhòai sau những vai diễn, sau cánh gà là cả một con người với những ưu tư, vui có, lo lắng có, thất vọng có, hạnh phúc có và vỡ òa khi được đón nhận, cảm giác nặng nề với những vai diễn luôn đè nén, nhưng nào ai có dám bỏ và từ chối những vai diễn của chính mình, mặc dù biết trước nó luôn có dầy rẫy những bi kịch, nhưng ai cũng hiểu một điều, để được làm anh hùng, để được làm hiệp sĩ thì chuyện giết quái vật hay là ma quỷ là tất nhiên ko thể thiếu còn để biết được anh hùng làm cái gì sau khi giết được quái vật thì các vị đọc truyện cổ tích nhiều biết rồi đấy
Hễ đi là đến, hãy là những nhân vật chính, là những anh hùng trong những vai diễn tuyệt vời của mình
P/s: Bài được đăng ngày: 02:22 25-09-2010 trên blog plus
Ngày hôm nay 12/1/2011 cậu bé trong câu chuyện ở trên, đã ra đi được gần 1 tháng rồi....yên nghỉ em nhé. 9 năm quả là ngắn với nhóc, nhưng nó còn dài mãi trong trái tim mọi người
"Thiên đường của những người đã mất, là trái tim của những người đang sống và ở nơi đó, họ mãi bất tử"
Được sửa bởi Admin ngày 13/01/11, 10:31 am; sửa lần 1. (Reason for editing : Chính tả!)
nguyenthuan0306- Yêu diễn đàn rồi
- Tổng số bài gửi : 205
Mức độ đóng góp : 2383
Điểm được cảm ơn : 190
Ngày tham gia : 16/12/2010
Tuổi : 36
Đến từ : Hoằng Phượng-Hoằng Hóa-Thanh Hóa
Khi bạn là một vai diễn cuộc đời :: Comments
Re: Khi bạn là một vai diễn cuộc đời
nguyenthuan0306 đã viết:Ngày xưa khi còn bé, xem những bộ phim, toàn thấy các nhân vật chính gặp những điều khó khăn và bi kịch luôn xảy ra đến với họ, tự nhủ nếu có cho đóng phim chắc sẽ chẳng dại gì mà chọn là tên nhân vật chính ấy (đúng là suy nghĩ con nít @_@ ) khi lớn lên, cái tuổi mà biết rung động với những cảm xúc của cuộc sống thì thằng con nít ngày xưa mới nhận ra, hóa ra mình lâu nay đã là nhân vật chính của cuộc đời mình, và gia đình, bạn bè, xã hội chính là những nhân vật và bối cảnh trong bộ phim của mình, và mình đang diễn, diễn với những lối sống do chính mình tự đóng, tự quay, tự soạn kịch bản và tự mình đọc lời bình cho chính bộ phim của mình, mỗi sáng mai thức dậy, ta tự nhủ, ngày hôm nay mình sẽ diễn thế nào, sẽ đối thoại ra sao để bộ phim không bị ế vé khi công chiếu trước những con người. Và thế là mình bắt tay vào nhân vật.
"Sao mua nhiều đồ vậy cháu...???"
"Dạ cháu mua cho thằng em họ, nó hôm nay sinh nhật"
"Mua nhiều quá đấy!"
"Dạ, nhưng đến ngày này sang năm nếu muốn tặng nó gấp hàng nghìn lần thế này cháu cũng ko thể làm đuợc...."
"uhm....!"
Cái thở dài của người bán hàng làm mình ngao ngán, không biết nói về những điều gì nữa. Ở cái tuổi của cu nhóc mà số lần đi viện và kim tiêm cắm vào người nó khiến người ta phải thốt lên đau đớn thay một kiếp phận.
Nghiến răng khẽ vặn chặt tay lái cố đẩy lùi cái hình ảnh mình lạnh buốn và nhói đau khi khóc bên mộ bác của những năm tháng đã qua, bác ra đi khi còn quá trẻ, khi mà cái cảm nhận về một cuộc sống bình yên và hạnh phúc chưa kịp định hình và rồi đây cái hình ảnh ấy lại lặp lại nơi một tâm hồn thơ trẻ đang nhỏe miệng cười khao khát sống
Nhân vật chính phải đối diện sao với những thảm kịch đó đây,..và lại diễn tiếp, diễn để người xem còn cảm nhận
Xem phim thấy những cảnh đau đớn và thất vọng về những mối tình, cười khẩy và cho là phù phiếm, ngoảnh mặt đi và không thèm chấp khi thấy những kẻ si tình cứ theo đuổi cái mối tình mà bị kẻ khác vứt đi không thương tiếc, rồi lại bĩu môi cho là vớ vẩn, nhưng đến lúc nhân vật chính phải diễn, thì lặng lẽ và nin thinh, diễn như một kịch câm trong màn tối, nhìn thấy cái ánh mắt của khán giả chính là mình của những ngày xưa khi đang xem chính mình diễn....câm lặng
Khi tất cả đều dồn lên cùng một thể xác, gia đình, bạn bè, học hành...đều xảy ra bi kịch, nhân vật chính chới với, đảo điên, mất phương hướng, tìm đến một con thuyền tình yêu, lấy cái khát vọng, lấy cái tình yêu mãnh liệt làm chỗ dựa tinh thần, là niềm tin cho những điều cố gắng, nhưng thuyền lập úp, cố nhấn chìm con người xuống đáy của mọi sự cùng cực, phản bội, vứt bỏ, xem thường những gì con nguời cho đó là cao quý, là yêu thương của cuộc sống
Nếu kết thúc, khán giả sẽ bỏ mặc và quên béng một bộ phim đầy những u ám. nhân vật chính lại diễn.lại nâng cao khao khát sống của một con người, và không quên mang theo mình một vết thương hằn sâu trong những tập bi kịch, ấy thế mà có người hỏi, nếu cho chọn lại kịch bản, có dám thay đổi nhân vật ở tập bi kịch đó không.mình lại lắc đầu, chẳng hiểu thế nào nữa.....
khi đứng trước gương và nhìn mình tự diễn, cảm thấy hơi có chút ngượng ngạo và khô cứng, nhưng không còn đó là cái cảm giác sợ hãi khi phải đối mặt với những pha diễn mình không mong muốn, và điều quan trọng nhất là dần hình thành được nhân vật mình đang khoác vai
Mùa thu đến rồi, một vai diễn lãng mạn chăng. Nếu là cách đây của ngày tháng về trước, thì mình nhớ mình đang diễn vai một thằng ngố tàu, hì hụi vẽ vẽ dán dán một món quà trước một cửa hàng lưu niệm thoang thoảng mùi hoa sữa, thỉnh thoảng gió lại thổi tung mọi thứ, nhưng mà vẫn hi húi nhăt lại và tiếp tục, có vài người đi đừong qua thấy lạ cũng đứng lại xem, và nhỏe miệng cuời khi biết mình làm tặng cho ai cho đến khi một món quà đầy tình yêu thương của mình được ra đời, thì mình mới nhận ra mình chẳng có năng khiếu về mấy vấn đề tự làm quà tặng mà chẳng biết giờ nó được ném ở đâu nữa, người mà còn chẳng được nhớ đến chứ nói gì đến mấy thứ ấy
Mệt nhòai sau những vai diễn, sau cánh gà là cả một con người với những ưu tư, vui có, lo lắng có, thất vọng có, hạnh phúc có và vỡ òa khi được đón nhận, cảm giác nặng nề với những vai diễn luôn đè nén, nhưng nào ai có dám bỏ và từ chối những vai diễn của chính mình, mặc dù biết trước nó luôn có dầy rẫy những bi kịch, nhưng ai cũng hiểu một điều, để được làm anh hùng, để được làm hiệp sĩ thì chuyện giết quái vật hay là ma quỷ là tất nhiên ko thể thiếu còn để biết được anh hùng làm cái gì sau khi giết được quái vật thì các vị đọc truyện cổ tích nhiều biết rồi đấy
Hễ đi là đến, hãy là những nhân vật chính, là những anh hùng trong những vai diễn tuyệt vời của mình
P/s: Bài được đăng ngày: 02:22 25-09-2010 trên blog plus
Ngày hôm nay 12/1/2011 cậu bé trong câu chuyện ở trên, đã ra đi được gần 1 tháng rồi....yên nghỉ em nhé. 9 năm quả là ngắn với nhóc, nhưng nó còn dài mãi trong trái tim mọi người
"Thiên đường của những người đã mất, là trái tim của những người đang sống và ở nơi đó, họ mãi bất tử"
Thanks so lot and hope to read more from u!
Similar topics
» Cuộc đàm phán giữa TLN và CCBG đang diễn ra khá căng thẳng
» Thư mời các thành viên diễn đàn K9295 tham gia diễn đàn chung Hoanghoa2.com
» Góp ý cho sự phát triển của Forum
» Nội quy Diễn Đàn
» [Ảnh] Sốc - 360 độ
» Thư mời các thành viên diễn đàn K9295 tham gia diễn đàn chung Hoanghoa2.com
» Góp ý cho sự phát triển của Forum
» Nội quy Diễn Đàn
» [Ảnh] Sốc - 360 độ
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
|
|