Thống Kê
Hiện có 8 người đang truy cập Diễn Đàn, gồm: 0 Thành viên, 0 Thành viên ẩn danh và 8 Khách viếng thăm :: 1 BotKhông
Số người truy cập cùng lúc nhiều nhất là 341 người, vào ngày 19/08/13, 09:10 am
Latest topics
» CON ĐƯỜNG TÂM LINH CỦA NGƯỜI PHẬT TỬ by linhhoai 24/05/14, 11:54 pm
» TRÍ TUỆ BẬC GIÁC NGỘ
by linhhoai 24/05/14, 09:34 pm
» LỜI THẦY DẠY
by linhhoai 13/04/14, 01:26 am
» Thời gian trôi?
by HHM 13/04/14, 12:24 am
» VĨNH BIỆT Thầy giáo Hoàng Văn Thống! Người thầy kính yêu!
by Hotuusau 06/03/14, 05:00 pm
» Tòa soạn báo Chém gió
by Hotuusau 06/03/14, 04:59 pm
» Sống chân thường
by linhhoai 13/12/13, 11:34 pm
» Chữ NHẪN
by linhhoai 04/12/13, 11:03 pm
» HHHV 2008 Nha Trang
by Khách viếng thăm 04/12/13, 09:03 am
» Từ Bi -Trí tuệ
by linhhoai 22/11/13, 12:48 am
» Hãy bình chọn cho TS.Hoàng Văn Sâm
by atuan762000 19/11/13, 01:28 pm
» Bài thuốc chữa bệnh xơ gan cổ chướng
by diemle 12/11/13, 10:16 am
» Suy ngẫm
by linhhoai 08/11/13, 09:49 am
» Thế nào là tình bạn tốt ?
by linhhoai 07/11/13, 10:00 pm
» Chuyện đời của cố nhạc sỹ Văn Cao được kể bằng âm nhạc.
by secretdnd 07/11/13, 10:02 am
» Nhân Nghĩa
by linhhoai 06/11/13, 10:02 pm
» Nội quy Diễn Đàn
by zetaly 06/11/13, 12:57 am
» Quảng cáo
by luyenlvtm 05/11/13, 11:51 pm
» Nếu chỉ còn một ngày để sống
by linhhoai 05/11/13, 10:21 pm
» Chuyện phải nói
by Khách viếng thăm 28/10/13, 12:41 am
» Chia tay cô giáo dạy văn Lương Thị Quý
by HHM 24/10/13, 09:55 pm
» Bóng dáng mẹ yêu!!
by nuocmatemladongsong 26/09/13, 09:24 am
» Thơ tình
by Khách viếng thăm 10/09/13, 09:14 pm
» Sắc mùa cũ
by Khách viếng thăm 08/09/13, 08:09 pm
» Tư duy tối ưu - First Things First
by lepooh 04/09/13, 08:58 pm
CON ĐƯỜNG TÂM LINH CỦA NGƯỜI PHẬT TỬ
24/05/14, 11:54 pm by linhhoai
Con đường tâm linh của người Phật tử
Hòa Thượng Thích Trí Quảng
Có thể nói từ khi loài người hiện hữu trên trái đất này, hầu như ai cũng nghĩ về …
[ Full reading ]
Hòa Thượng Thích Trí Quảng
Có thể nói từ khi loài người hiện hữu trên trái đất này, hầu như ai cũng nghĩ về …
[ Full reading ]
Comments: 0
TRÍ TUỆ BẬC GIÁC NGỘ
24/05/14, 09:34 pm by linhhoai
Trí tuệ Bậc Giác ngộ
Hòa Thượng Thích Thanh Từ
Khi còn là thái tử dạo bốn cửa thành, thấy cảnh sanh già bệnh chết, Ngài có những thắc mắc trong lòng. …
[ Full reading ]
Hòa Thượng Thích Thanh Từ
Khi còn là thái tử dạo bốn cửa thành, thấy cảnh sanh già bệnh chết, Ngài có những thắc mắc trong lòng. …
[ Full reading ]
Comments: 0
LỜI THẦY DẠY
13/04/14, 01:26 am by linhhoai
LỜI CỦA THẤY ....
Do đâu mà người ta bị áp lực trong cuộc sống. Phật dạy rằng con người bị áp lực trong cuộc sống là do tham, sân, si. Vì si mê chỉ …
[ Full reading ]
Do đâu mà người ta bị áp lực trong cuộc sống. Phật dạy rằng con người bị áp lực trong cuộc sống là do tham, sân, si. Vì si mê chỉ …
[ Full reading ]
Comments: 0
Sống chân thường
13/12/13, 11:34 pm by linhhoai
Tin nhân quả, tạo phước đức, sống chân thường
Nguyễn Thế Đăng
Ở đời ai cũng đi tìm kiếm hạnh phúc. Đời người là cơ hội lớn nhất để có hạnh …
[ Full reading ]
Comments: 0
Top posting users this week
No user |
Most Viewed Topics
Quà tặng âm nhạc
♥ Món quà từ: FastFurious♥ Ca khúc: Mưa mùa thu
♥ Gửi đến: Các bạn thân mến
Bong bóng tình yêu!
3 posters
DIỄN ĐÀN K9295 VÀ CÁC THẾ HỆ HOẰNG HÓA 2 :: NỐI VÒNG TAY LỚN :: Sống để yêu thương, học làm người, nghệ thuật sống
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Bong bóng tình yêu!
BONG BÓNG TÌNH YÊU!
Mắt không nhìn thấy thì tim không bị nhói đau, tê buốt. Cứ ngỡ là như thế, chia tay tình yêu mà không có một lý do để yêu, để sầu, để hận thì ai dám chắc đó là tình yêu. Kết thúc tình yêu cũ sớm hơn một ngày nghĩa là mình có cơ hội đến với tình yêu mới sớm hơn một ngày.
Người ta vẫn thường bảo, phải tu trăm năm mới được đi cùng đường và phải tu đủ một ngàn năm mới được chung chăn gối nên đừng bao giờ lãng phí khoảng thời gian hiếm hoi khi được ở bên nhau.
Thảo đã nâng niu từng giây phút hiếm hoi mà vô giá đó mỗi khi ở bên Quân. Anh là dân công trình, nay đây mai đó, có lúc cả tháng chẳng được nhìn thấy mặt nhau, nhưng càng xa cách lại càng thấy nhớ nhung nhiều. Cũng may mà thời nay đã có nhiều tiến bộ vượt bậc, hai người ở hai bờ của bán cầu chỉ cần nối mạng là có thể gặp gỡ hay nói chuyện với nhau cả đời.
Nhưng nền văn minh đó vẫn còn quá xa lạ trong tiềm thức của đồng bào nơi bản làng xa xôi hẻo lánh. Nơi mà không bao lâu nữa một nhà máy thủy điện vô cùng lớn được hình thành, nhưng hiện tại thì nơi ấy vẫn chỉ là một màn đêm bí ẩn khi mặt trời lặng lẽ khuất dần sau dải núi vô tận.
Khi cả đoàn đang say sưa bên bếp lửa bập bùng cùng mấy cô sơn nữ nướng sắn luộc khoai thì một mình anh chạy bộ leo qua hai quả đồi cao và lên tận đỉnh một ngọn đồi thứ ba cao nhất để hứng vài “giọt sóng” hiếm hoi. Quân nhích từng bước chân nhỏ, tay giơ cao điện thoại để tìm một vài khe sóng mong sao gọi được cho người yêu để nghe giọng nói cho đỡ nhớ và để kể cho Thảo nghe chuyện về cao nguyên xa xôi đầy mong nhớ.
Khó khăn lắm Quân mới “mò” được một vạch sóng, anh hí hửng gọi về cho Thảo. Vì sợ trên đó xa xôi, có tiền cũng không biết mua thẻ điện thoại ở đâu nên cô biết ý đã lịch sự tắt máy đi để gọi lại. Cô không hay biết rằng suốt cả tiếng đồng hồ sau đó Quân không tài nào gọi lại được và Thảo thì lại càng không thể gọi cho người yêu.
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không nằm trong vùng phục vụ. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau”. Những tiếng tút kéo dài như muốn trêu ngươi con người ta đang bị dày vò trong nhung nhớ, nó nửa như thúc giục anh nửa như khuấy đảo tâm can anh.
Quân lẩm bẩm: “Tức chết đi được, hứng mãi mới được một giọt sóng lại còn lịch sự hão. Mấy ngày nay người ta mất liên lạc đang điên hết cả người”. Anh thẳng tay ném vù chiếc điện thoại ra xa, cũng may mà là đồi đất không hang hốc, không cây cối rậm rập nên sáng sau anh lên tìm một lúc là thấy. Báo hại anh mấy đêm liền mất ngủ, mắt trũng thành hai hố sâu thâm quầng.
Tít tận triền núi cao, đồng bào nơi đây vẫn còn canh tác theo kiểu thổ canh hốc đá - nghĩa là người ta xếp đá quây các hang hốc rồi gánh đất từ dưới chân núi lên đổ vào đó để tra hạt. Tối tối, đốm sáng cuộc đời họ là ánh lửa bập bùng nơi bếp củi giữa nhà. Trẻ con thì 5, 6 tuổi vẫn còn cởi truồng giữa trời mây giăng sương phủ lạnh ngắt, tuổi đến trường mà chẳng được đến trường.
Khi nhà có khách, trong bữa cơm tối chỉ có người đàn ông được ngồi cùng với khách, còn phụ nữ trong nhà đầu treo chiếc đèn pin và đứng soi cho mọi người ăn uống. Quân là đàn ông mà còn cảm thấy chạnh lòng, miếng cơm trong miệng cứ nghẹn ứ nuốt không trôi.
Anh nhủ thầm: “Không hiểu sao phụ nữ vùng cao lại có thể tận tụy vì chồng mình như thế, lời chồng như quân lệnh chẳng dám hé răng. Không bù cho phụ nữ miền xuôi, chồng nói một câu cãi hai câu, chồng chưa nói xong thì đã cãi xong. Ước gì vợ mình cũng được bằng nửa như thế đã là mãn nguyện rồi”.
Sau chuyến đi công tác dài ngày trở về, anh như biến thành một con người hoàn toàn khác. Hình như thứ gì trong con người anh cũng trở nên “đậm đặc” hơn. Anh tâm niệm trong lòng là khi ta cho đi nhiều hơn thì cũng sẽ nhận lại được nhiều hơn. Chính vì lẽ đó mà anh yêu nồng nhiệt hơn, chăm chút kỹ càng hơn cho người mình yêu nhưng cũng tỏ ra gia trưởng hơn trong các quyết định.
Thoạt đầu, Thảo lấy đó làm niềm kiêu hãnh. Việc đầu tiên là anh bắt Thảo bật máy điện thoại đủ 24 giờ trong ngày để cần là có thể gặp được ngay. Anh tìm đủ mọi loại sách vở, báo chí nói về việc dùng mỹ phẩm không tốt cho da, đi giày cao không tốt cho cơ chân... để khuyên Thảo không dùng đến những thứ đó.
Đến khi bạn bè, đồng nghiệp có ý chê gu thẩm mỹ của Thảo dạo này quá kém: “Chẳng hiểu em dạo này có vấn đề gì không mà con mắt thẩm mỹ ngày càng xuống cấp. Ăn mặc thì như bà già 40, đã thấp lại còn đi giày bệt nữa chứ. Em phải đẹp cho mình trước khi đẹp cho người khác, kẻo có ngày xuống mã quá nó chán mà bỏ đi tìm mèo mới thì khóc mệt”.
Thảo nghĩ mãi vẫn không hiểu vì sao người yêu lại không muốn mình đẹp hơn trong mắt nhau. Cô đánh bạo dò hỏi: “Chẳng lẽ anh không muốn sánh bước cùng một con thiên nga sao?”. Quân trả lời nhát gừng: “Thiên nga thì đã sao, đẹp nhưng có phải của mình đâu. Chỉ cần con thiên nga xòe đuôi là đã có cả trăm đôi mắt đổ dồn vào, anh thà chọn một con vịt còn hơn. Tuy nó xấu xí nhưng là của riêng mình mà chẳng sợ ai tranh cướp”.
Đến bây giờ thì Thảo đã hiểu vì sao anh lại không muốn người mình yêu đẹp hơn lên trong mắt nhau vì anh sợ mất Thảo và vì anh không có đủ dũng khí để thách thức với tình địch của mình đang rình rập bốn phía. Anh đã cố ý vây quanh Thảo một bức tường vô hình để ngăn không cho cô lọt được vào mắt một anh chàng nào nữa.
Điều đáng sợ nhất trong lòng mỗi con người không phải là sự lãng quên mà chính là luôn luôn phải sống trong nỗi hoài nghi vô vọng. Chỉ còn vài tháng nữa là một đám cưới đẹp được cử hành, nhưng từng đó thời gian cũng đủ để Thảo nhận ra chân tướng một tình yêu.
Không phải vì Quân quá yêu mà chỉ vì anh sợ mất người yêu nên mới tìm đủ mọi cách vây hãm Thảo. Anh muốn độc chiếm tình yêu và biến cô thành vật sở hữu của riêng mình chứ chưa bao giờ anh để ý đến nguyện vọng cần được chia sẻ, cảm thông của Thảo. Anh muốn cô phải phục tùng mình giống như những thiếu phụ vùng cao và anh luôn ghen với những người đàn ông có tiềm năng nổi trội hơn mình đang vây quanh Thảo.
Dù biết rằng, đoạn tuyệt một tình yêu sắp đến hồi kết là khổ đau bất tận, là nhung nhớ vô cùng nhưng gắn bó cả đời mình vào một người không có lòng tin vào bản thân nghĩa là có lỗi với chính mình.
Cô quyết định xin chuyển công tác lên vùng cao mấy năm, để mắt không còn phải nhìn thấy thì tim sẽ không bị nhói đau. Biết đâu nơi ấy, giữa điệp trùng mây phủ sương giăng, tim cô lại run lên vì một niềm nhung nhớ khác.
(ST)
Mắt không nhìn thấy thì tim không bị nhói đau, tê buốt. Cứ ngỡ là như thế, chia tay tình yêu mà không có một lý do để yêu, để sầu, để hận thì ai dám chắc đó là tình yêu. Kết thúc tình yêu cũ sớm hơn một ngày nghĩa là mình có cơ hội đến với tình yêu mới sớm hơn một ngày.
Người ta vẫn thường bảo, phải tu trăm năm mới được đi cùng đường và phải tu đủ một ngàn năm mới được chung chăn gối nên đừng bao giờ lãng phí khoảng thời gian hiếm hoi khi được ở bên nhau.
Thảo đã nâng niu từng giây phút hiếm hoi mà vô giá đó mỗi khi ở bên Quân. Anh là dân công trình, nay đây mai đó, có lúc cả tháng chẳng được nhìn thấy mặt nhau, nhưng càng xa cách lại càng thấy nhớ nhung nhiều. Cũng may mà thời nay đã có nhiều tiến bộ vượt bậc, hai người ở hai bờ của bán cầu chỉ cần nối mạng là có thể gặp gỡ hay nói chuyện với nhau cả đời.
Nhưng nền văn minh đó vẫn còn quá xa lạ trong tiềm thức của đồng bào nơi bản làng xa xôi hẻo lánh. Nơi mà không bao lâu nữa một nhà máy thủy điện vô cùng lớn được hình thành, nhưng hiện tại thì nơi ấy vẫn chỉ là một màn đêm bí ẩn khi mặt trời lặng lẽ khuất dần sau dải núi vô tận.
Khi cả đoàn đang say sưa bên bếp lửa bập bùng cùng mấy cô sơn nữ nướng sắn luộc khoai thì một mình anh chạy bộ leo qua hai quả đồi cao và lên tận đỉnh một ngọn đồi thứ ba cao nhất để hứng vài “giọt sóng” hiếm hoi. Quân nhích từng bước chân nhỏ, tay giơ cao điện thoại để tìm một vài khe sóng mong sao gọi được cho người yêu để nghe giọng nói cho đỡ nhớ và để kể cho Thảo nghe chuyện về cao nguyên xa xôi đầy mong nhớ.
Khó khăn lắm Quân mới “mò” được một vạch sóng, anh hí hửng gọi về cho Thảo. Vì sợ trên đó xa xôi, có tiền cũng không biết mua thẻ điện thoại ở đâu nên cô biết ý đã lịch sự tắt máy đi để gọi lại. Cô không hay biết rằng suốt cả tiếng đồng hồ sau đó Quân không tài nào gọi lại được và Thảo thì lại càng không thể gọi cho người yêu.
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không nằm trong vùng phục vụ. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau”. Những tiếng tút kéo dài như muốn trêu ngươi con người ta đang bị dày vò trong nhung nhớ, nó nửa như thúc giục anh nửa như khuấy đảo tâm can anh.
Quân lẩm bẩm: “Tức chết đi được, hứng mãi mới được một giọt sóng lại còn lịch sự hão. Mấy ngày nay người ta mất liên lạc đang điên hết cả người”. Anh thẳng tay ném vù chiếc điện thoại ra xa, cũng may mà là đồi đất không hang hốc, không cây cối rậm rập nên sáng sau anh lên tìm một lúc là thấy. Báo hại anh mấy đêm liền mất ngủ, mắt trũng thành hai hố sâu thâm quầng.
Tít tận triền núi cao, đồng bào nơi đây vẫn còn canh tác theo kiểu thổ canh hốc đá - nghĩa là người ta xếp đá quây các hang hốc rồi gánh đất từ dưới chân núi lên đổ vào đó để tra hạt. Tối tối, đốm sáng cuộc đời họ là ánh lửa bập bùng nơi bếp củi giữa nhà. Trẻ con thì 5, 6 tuổi vẫn còn cởi truồng giữa trời mây giăng sương phủ lạnh ngắt, tuổi đến trường mà chẳng được đến trường.
Khi nhà có khách, trong bữa cơm tối chỉ có người đàn ông được ngồi cùng với khách, còn phụ nữ trong nhà đầu treo chiếc đèn pin và đứng soi cho mọi người ăn uống. Quân là đàn ông mà còn cảm thấy chạnh lòng, miếng cơm trong miệng cứ nghẹn ứ nuốt không trôi.
Anh nhủ thầm: “Không hiểu sao phụ nữ vùng cao lại có thể tận tụy vì chồng mình như thế, lời chồng như quân lệnh chẳng dám hé răng. Không bù cho phụ nữ miền xuôi, chồng nói một câu cãi hai câu, chồng chưa nói xong thì đã cãi xong. Ước gì vợ mình cũng được bằng nửa như thế đã là mãn nguyện rồi”.
Sau chuyến đi công tác dài ngày trở về, anh như biến thành một con người hoàn toàn khác. Hình như thứ gì trong con người anh cũng trở nên “đậm đặc” hơn. Anh tâm niệm trong lòng là khi ta cho đi nhiều hơn thì cũng sẽ nhận lại được nhiều hơn. Chính vì lẽ đó mà anh yêu nồng nhiệt hơn, chăm chút kỹ càng hơn cho người mình yêu nhưng cũng tỏ ra gia trưởng hơn trong các quyết định.
Thoạt đầu, Thảo lấy đó làm niềm kiêu hãnh. Việc đầu tiên là anh bắt Thảo bật máy điện thoại đủ 24 giờ trong ngày để cần là có thể gặp được ngay. Anh tìm đủ mọi loại sách vở, báo chí nói về việc dùng mỹ phẩm không tốt cho da, đi giày cao không tốt cho cơ chân... để khuyên Thảo không dùng đến những thứ đó.
Đến khi bạn bè, đồng nghiệp có ý chê gu thẩm mỹ của Thảo dạo này quá kém: “Chẳng hiểu em dạo này có vấn đề gì không mà con mắt thẩm mỹ ngày càng xuống cấp. Ăn mặc thì như bà già 40, đã thấp lại còn đi giày bệt nữa chứ. Em phải đẹp cho mình trước khi đẹp cho người khác, kẻo có ngày xuống mã quá nó chán mà bỏ đi tìm mèo mới thì khóc mệt”.
Thảo nghĩ mãi vẫn không hiểu vì sao người yêu lại không muốn mình đẹp hơn trong mắt nhau. Cô đánh bạo dò hỏi: “Chẳng lẽ anh không muốn sánh bước cùng một con thiên nga sao?”. Quân trả lời nhát gừng: “Thiên nga thì đã sao, đẹp nhưng có phải của mình đâu. Chỉ cần con thiên nga xòe đuôi là đã có cả trăm đôi mắt đổ dồn vào, anh thà chọn một con vịt còn hơn. Tuy nó xấu xí nhưng là của riêng mình mà chẳng sợ ai tranh cướp”.
Đến bây giờ thì Thảo đã hiểu vì sao anh lại không muốn người mình yêu đẹp hơn lên trong mắt nhau vì anh sợ mất Thảo và vì anh không có đủ dũng khí để thách thức với tình địch của mình đang rình rập bốn phía. Anh đã cố ý vây quanh Thảo một bức tường vô hình để ngăn không cho cô lọt được vào mắt một anh chàng nào nữa.
Điều đáng sợ nhất trong lòng mỗi con người không phải là sự lãng quên mà chính là luôn luôn phải sống trong nỗi hoài nghi vô vọng. Chỉ còn vài tháng nữa là một đám cưới đẹp được cử hành, nhưng từng đó thời gian cũng đủ để Thảo nhận ra chân tướng một tình yêu.
Không phải vì Quân quá yêu mà chỉ vì anh sợ mất người yêu nên mới tìm đủ mọi cách vây hãm Thảo. Anh muốn độc chiếm tình yêu và biến cô thành vật sở hữu của riêng mình chứ chưa bao giờ anh để ý đến nguyện vọng cần được chia sẻ, cảm thông của Thảo. Anh muốn cô phải phục tùng mình giống như những thiếu phụ vùng cao và anh luôn ghen với những người đàn ông có tiềm năng nổi trội hơn mình đang vây quanh Thảo.
Dù biết rằng, đoạn tuyệt một tình yêu sắp đến hồi kết là khổ đau bất tận, là nhung nhớ vô cùng nhưng gắn bó cả đời mình vào một người không có lòng tin vào bản thân nghĩa là có lỗi với chính mình.
Cô quyết định xin chuyển công tác lên vùng cao mấy năm, để mắt không còn phải nhìn thấy thì tim sẽ không bị nhói đau. Biết đâu nơi ấy, giữa điệp trùng mây phủ sương giăng, tim cô lại run lên vì một niềm nhung nhớ khác.
(ST)
thang123
không ngờ hồ tửu sầu lại viết được chuyện ngắn khá như vậy. Câu chuyện khá tâm trạng của một gã kỹ sư công trình. Cuộc sống chất chứa thật nhiều những u sầu và buồn tủi nhưng hành động hứng giọt sóng có lẽ chỉ có trong văn học của thế kỷ 21. Tôi cũng đã từng sống tại công trình thuỷ điện Tuyên Quang và đã có không ít những kỷ niệm đẹp về những ngày tháng ở đây. Hotuusau đã giúp mình nhớ lại ký ức xưa. Hy vọng thời gian tới sẽ viết tặng các bạn một chuyện ngắn. Lê Văn Thắng
lvthang- Khách viếng thăm
Re: Bong bóng tình yêu!
Ah, đang định log-out thì gặp ông bạn vàng Thắng LV đây rồi.
Anh em trên diễn đàn nhớ LVT quá đấy!. Đặc biệt là HTS gọi LVT ời ời.
http://www.k9295hoanghoa2.net/forum-f17/topic-t587.htm
Anh em trên diễn đàn nhớ LVT quá đấy!. Đặc biệt là HTS gọi LVT ời ời.
http://www.k9295hoanghoa2.net/forum-f17/topic-t587.htm
HHS- Khách viếng thăm
Re: Bong bóng tình yêu!
Chà chà, HTS dạo này lãng đãng quá. Langtu cũng thích viết những câu truyện tình nhưng mà đọc bài của HTS vẫn thấy mình khó mà tưởng tưởng được những tình huống như thế này. Đúng chỉ những người đi làm công trình mới có tình huống đợi chờ từng giọt sóng.
langtu- Bắt đầu thích diễn đàn
- Tổng số bài gửi : 97
Mức độ đóng góp : 1034
Điểm được cảm ơn : 165
Ngày tham gia : 06/07/2010
Đến từ : Thanh Hoa
Re: Bong bóng tình yêu!
Nhà mình lại toàn vợ hứng sóng để gọi cho chồng, híc!langtu đã viết:Chà chà, HTS dạo này lãng đãng quá. Langtu cũng thích viết những câu truyện tình nhưng mà đọc bài của HTS vẫn thấy mình khó mà tưởng tưởng được những tình huống như thế này. Đúng chỉ những người đi làm công trình mới có tình huống đợi chờ từng giọt sóng.
hoabattu- Bắt đầu thích diễn đàn
- Tổng số bài gửi : 87
Mức độ đóng góp : 1013
Điểm được cảm ơn : 226
Ngày tham gia : 27/07/2010
Re: Bong bóng tình yêu!
hoabattu đã viết:Nhà mình lại toàn vợ hứng sóng để gọi cho chồng, híc!langtu đã viết:Chà chà, HTS dạo này lãng đãng quá. Langtu cũng thích viết những câu truyện tình nhưng mà đọc bài của HTS vẫn thấy mình khó mà tưởng tưởng được những tình huống như thế này. Đúng chỉ những người đi làm công trình mới có tình huống đợi chờ từng giọt sóng.
Hoabattu ơi! Ở thành phố thì làm gì có chuyện hứng sóng! Hay là chui vào chăn bông dày quá nên không "tóm" được tí sóng nào?
Similar topics
» Góc nhìn về tình yêu dành cho bóng đá
» Vé bóng bá
» Bóng bầu dục Mỹ
» Bống bị sốt
» Câu lạc bộ Bóng bàn
» Vé bóng bá
» Bóng bầu dục Mỹ
» Bống bị sốt
» Câu lạc bộ Bóng bàn
DIỄN ĐÀN K9295 VÀ CÁC THẾ HỆ HOẰNG HÓA 2 :: NỐI VÒNG TAY LỚN :: Sống để yêu thương, học làm người, nghệ thuật sống
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
|
|